在東亞文化圈中,曾導入科舉制度幷以「小中華」自居的國家有越南與朝鮮兩國。
1882年,法國殖民者占領河內,在對越南進行殖民統治的初期,法國人便開始了根除越南知識階層中的傳統思想的工作。當時的越南,統治階級以外的普通民衆大多數是文盲,趁此機會,法國殖民者故意將人們對漢字的印象複雜化。他們聲稱漢字是特權階級用來統治平民的遺物般的工具,幷煽動、離間民衆對傳統文字的態度,讓人們必須使用所謂簡單易學的平民文字,至此,廢除漢字、專用拉丁字的運動成功開展。這場運動得到了越南的左派的擁護,其成爲了法國殖民者的越南語拉丁化運動成功的莫大助力。
西元939年,吳權建立了越南的獨立王朝以後,歷代政權都沒有盲目地排斥中國文化。尤其是11世紀初越南文化蓬勃發展的李朝時期,越南引進了大量中國文化。除了科舉制度以外,也導入了各種中國的法制度,構築了一個古代中國式的國家形態。位于東亞文化圈的越南至今仍保留了許多具有東亞特色的冠婚喪祭等傳統。
20世紀中葉以前的越南文書主要由兩種語言寫成。一種是被稱爲「漢文」的自古代中國傳入的古漢語文言文,其爲完全意義上的書面語言,與人們在日常交談中使用的語言不同;另一種是漢字與民族文字喃字混合書寫的「漢喃文」,其爲用來記錄日常生活的口語的越南語的書寫系統。歷史上,除了胡朝和西山朝,其他各個時代的統治階層和一部分知識階層大多用漢文書寫正式場合的文書;而普通民衆和一部分知識階層則常使用漢喃文。在有著這樣的歷史的越南語中,60%以上的詞彙都是以越南漢字音「漢越音」發音的漢源詞(漢越詞)。根據法國漢學家昂利·馬伯樂(Henri Maspero)的研究,漢越音爲基于9世紀前後唐代長安方言的漢字音。
現在被稱爲「國語字」的越南語拉丁拼音文字源于17世紀法國傳教士亞歷山德羅(Alexander de Rhodes)所編纂的《越南語-拉丁語-葡萄牙語辭典》內的表記法。1885年,法國統治者在越南以稍具僞善性和諷刺性的「正書法」的名義開始强行推廣拉丁拼音文字。與其他國家不同的是,越南語的拉丁拼音化的推行幷沒有受到强烈的抵制。其主要原因是,殖民政府、獨立運動勢力以及後來的共産黨這三者間一致的利害關係。殖民政府爲了提高其統治效率,獨立運動勢力爲了「掃除文盲」(根據聯合國開發計劃署2009年的報告和中華民國[臺灣]內政部2007年的資料,越南[2009年]的識字率爲90.3%,而使用漢字的日本[2009年]、中國大陸[2009年]、臺灣[2007年]的識字率分別爲:99.0%、93.3%、97.6%,皆高于使用拉丁拼音文字的越南。提高識字率的最根本方法應該是加强教育。以犧牲原有文字來換取識字率的提升顯得有些急功近利,往往得不償失。)幷强調與中國的不同,共産黨則爲了掃除舊文化而便于樹立其新的共産主義文化。出于各自的目的,此三者都接受幷推廣了廢除漢喃與拉丁拼音化的主張。
新的表音文字雖然能比較方便地記錄語音,却無法像意音文字的漢喃那樣滿足人們更高的文化需求。越南語中有60%的單詞是由被稱爲「漢越詞」的漢源詞彙構成,它們在一夜間被換成拉丁拼音文字後,非但沒有如想像的那樣提升民衆的知識水平,反而降低了人們的學習熱情。最後,導致大範圍的知識水平不足的情況的産生。漢字在諸多社會領域內被排除,其中高等教育受到的衝擊最爲嚴重。一味埋頭于排除漢字,而對高等教育教材的相應的新的方式方法的探討卻幷不充足,時間上也非常窘迫。對于文盲率較高的平民階層來說,在他們尚未理解本國傳統文化且對西方學說亦鮮有了解的時候,作爲傳統文化重要載體的漢喃就被徹底廢除了。人們常常不知道自己名字的具體意義,讀不懂自己的家譜,甚至把本國的歷史文獻當作是外國的文獻。結果,現代文化從傳統文化中割離,現代的越南從其歷史中分開。而共産主義思想則乘機在社會中下階層中滲透,最終引起種種複雜的戰火。
1945年之前的越南,在法國殖民者廢除了與漢字相關的各種科舉相關的考試之後,多數學校仍開設有漢字相關的課程,平均每周1到2節。雖然課程數寥寥無幾,但這已經足够讓人們讀懂漢字,講地地道的越南語,寫規範的越南文字,幷可以讓文字所承載的傳統精神來塑造人們的性格。在南方(前越南共和國),1975年以前,他們對中學生提供漢文(非現代漢語)課程,幷使用過很好的教學資料,除了兩門必修的外語課英語和法語以外,每周還教授1小時的漢文課程。
1975年越南南北統一之後,漢字喃字及其相關教育在越南近乎滅絕,只有極少數的老年人以及從事歷史、古文等研究的專業人員才對漢喃有一定的瞭解。與北朝鮮類似的是,越南民主共和國從1960年代後期開始提倡改造本國語言中原有的漢源詞,爲數不少的漢越詞被生硬的替換爲固有詞(純越詞),比如漢越詞「phi cơ(飛機)」被替換爲純越詞「máy bay(𣛠𩙻)」、漢越詞「tiềm thuỷ tĩnh(潜水艇)」被改爲純越詞「tàu ngầm(艚沈)」等。漢喃的廢除加上對漢越詞使用的抑制,致使現在的越南語的誤用情况很嚴重。「yếu điểm(要點)」被誤寫成「điểm yếu(點夭)」(「弱點」的意思),「cứu cánh(究竟)」被誤寫成「cứu giúp(救𠢞)」(「救助」的意思),甚至有一些文人也會把「khiếm nhã(欠雅)」誤寫成「trang nhã(莊雅)」。許多文科專業的學生却只有淺薄的詞彙知識,甚至不知曉與學校相關的最基本的詞彙,如học phong(學風)、môn phong(門風)、đồng song(同窗)、đồng môn(同門)等。
近年來,隨著越南經濟、文化的發展,一部分民衆對傳統文化的關注逐漸提升。恢復漢喃教育的呼聲也開始出現。胡志明市國家大學語言學教授高春灝(Cao Xuân Hạo)曾表示「從語言學角度看,越南語使用羅馬字表記幷不合適,捨弃了漢字和喃字,是文化上的損失」,幷主張在初中和高中進行義務漢字教育。2005年7月,當時的越南國家主席陳德良在訪問中國時曾表示「我們認爲拉丁文字有一定便利,但同時也越來越顯示出不利的一面。十九世紀前的我們的文學,年輕一代越來越看不懂。……讓越南年輕人學習認識漢字是一項非常重要的工作」。2010年胡志明市國家大學的教授段黎江(Đoàn Lê Giang)也發表文章表明恢復漢喃教育的重要性,幷提出了參考日本、韓國的漸進式開展漢喃教育的提案。經濟的發展以及漢喃政策的緩和,使得近年在新建或修繕傳統建築時也常見到新造的寫有漢喃的對聯、匾額、石碑、鐘銘等。現在,也有不少越南人從國際競爭力方面考慮對漢喃教育持肯定的態度。他們認爲,如果會讀寫漢字,不僅在中國大陸,在臺灣、日本、韓國、新加坡等地也可以通過筆談進行交流和溝通,而捨弃東亞共同文字的漢字是對國際競爭力的削弱。另外,由于實際生活中的越南語能力不足的問題的出現,2010年開始,峴港(Đà Nẵng、沱灢)等城市的初級中學開始實驗性的實施漢喃教育。
在东亚文化圈中,曾导入科举制度并以“小中华”自居的国家有越南与朝鲜两国。
1882年,法国殖民者占领河内,在对越南进行殖民统治的初期,法国人便开始了根除越南知识阶层中的传统思想的工作。当时的越南,统治阶级以外的普通民众大多数是文盲,趁此机会,法国殖民者故意将人们对汉字的印象复杂化。他们声称汉字是特权阶级用来统治平民的遗物般的工具,幷煽动、离间民众对传统文字的态度,让人们必须使用所谓简单易学的平民文字,至此,废除汉字、专用拉丁字的运动成功开展。这场运动得到了越南的左派的拥护,其成为了法国殖民者的越南语拉丁化运动成功的莫大助力。
西元939年,吴权建立了越南的独立王朝以后,历代政权都没有盲目地排斥中国文化。尤其是11世纪初越南文化蓬勃发展的李朝时期,越南引进了大量中国文化。除了科举制度以外,也导入了各种中国的法制度,构筑了一个古代中国式的国家形态。位于东亚文化圈的越南至今仍保留了许多具有东亚特色的冠婚丧祭等传统。
20世纪中叶以前的越南文书主要由两种语言写成。一种是被称为“汉文”的自古代中国传入的古汉语文言文,其为完全意义上的书面语言,与人们在日常交谈中使用的语言不同;另一种是汉字与民族文字喃字混合书写的“汉喃文”,其为用来记录日常生活的口语的越南语的书写系统。历史上,除了胡朝和西山朝,其他各个时代的统治阶层和一部分知识阶层大多用汉文书写正式场合的文书;而普通民众和一部分知识阶层则常使用汉喃文。在有着这样的历史的越南语中,60%以上的词汇都是以越南汉字音“汉越音”发音的汉源词(汉越词)。根据法国汉学家昂利·马伯乐(Henri Maspero)的研究,汉越音为基于9世纪前后唐代长安方言的汉字音。
现在被称为“国语字”的越南语拉丁拼音文字源于17世纪法国传教士亚历山德罗(Alexander de Rhodes)所编纂的《越南语-拉丁语-葡萄牙语辞典》内的表记法。1885年,法国统治者在越南以稍具伪善性和讽刺性的“正书法”的名义开始强行推广拉丁拼音文字。与其他国家不同的是,越南语的拉丁拼音化的推行过程中幷没有受到强烈的反抗。其中的原因主要是,殖民地政府、独立运动势力以及后来的共产党这三者间一致的利害关系。殖民地政府为了提高统治的效率,独立运动势力为了“扫除文盲”(根据联合国开发计划署2009年的报告和中华民国[台湾]内政部2007年的资料,越南[2009年]的识字率为90.3%,而使用汉字的日本[2009年]、中国大陆[2009年]、台湾[2007年]的识字率分别为:99.0%、93.3%、97.6%,皆高于使用拉丁拼音文字的越南。提高识字率的最根本方法应该是加强教育。以牺牲原有文字来换取识字率的提升显得有些急功近利,往往得不偿失。)并强调与中国的不同,共产党则为了扫除旧文化而便于树立新的共产主义文化。出于各自的目的,此三者都接受幷推广了废除汉喃与拉丁拼音化的主张。
新的表音文字虽然可以比较容易地记录语音,却无法像意音文字的汉喃那样满足人们更高的文化需求。越南语中有60%的单词是由被称为“汉越词”的汉源词汇构成,它们在一夜间被换成拉丁拼音文字后,非但没有像期待的那样提升民众的知识水平,反而降低了人们的学习热情。最后导致大范围的知识水平不足现象的产生。汉字在很多社会领域里被排除,其中,高等教育受到的冲击最为严重。一味的埋头于排除汉字,而对高等教育教材的相应的新的方式方法的探讨幷不充足,时间上也非常窘迫。而对于文盲率较高的平民阶层来说,在他们尚未理解本国的传统文化的时候,作为传统文化重要载体的汉喃就被彻底废除了。人们常常不知道自己名字的具体意义,家谱读不懂,也常把本国的历史文献当作是外国的文献。结果,现代文化从传统文化中割离,现代的越南从其历史中分离。而共产主义思想则乘机在社会中下阶层中渗透,最终引起复杂的战火。
1945年之前的越南,在法国殖民者废除了与汉字相关的各种类似科举的考试之后,多数学校仍然开设汉字相关课程,平均每周1到2节。虽然课程数寥寥无几,但这已经足够让人们读懂汉字、讲地地道的越南语、写规范的越南文字,幷让那种文字所承载的传统精神塑造人的性格。在南方(前越南共和国),1975年以前,他们对中学生提供汉文(非现代汉语)课程,幷使用过很好的教学资料,除了2门必修的外语课英语和法语以外,每周教授1小时的汉文课程。
1975年越南南北统一之后,汉字喃字及其相关教育在越南近乎灭绝,只有极少数的老年人以及从事历史、古文等研究的专业人员才对汉喃有一定的了解。与北朝鲜类似的是,越南民主共和国从1960年代后期开始提倡改造本国语言中原有的汉源词,为数不少的汉越词被生硬的替换为固有词(纯越词),比如汉越词“phi cơ(飛機)”被替换为纯越词“máy bay(𣛠𩙻)”、汉越词“tiềm thuỷ tĩnh(潛水艇)”被改为纯越词“tàu ngầm(艚沈)”等。汉喃的废除加上对汉越词使用的抑制,致使现在的越南语的误用情况很严重。“yếu điểm(要點)”被误写成“điểm yếu(點夭)”(“弱点”的意思),“cứu cánh(究竟)”被误写成“cứu giúp(救𠢞)”(“救助”的意思),甚至有一些文人也会把“khiếm nhã(欠雅)”误写成“trang nhã(莊雅)”。许多文科专业的学生却只有浅薄的词汇知识,甚至不知晓与学校相关的最基本的词汇,如học phong(學風)、môn phong(門風)、đồng song(同窗)、đồng môn(同門)等。
近年来,随着越南经济、文化的发展,一部分民众对传统文化的关注逐渐提升。恢复汉喃教育的呼声也开始出现。胡志明市国家大学语言学教授高春灏(Cao Xuân Hạo)曾表示“从语言学角度看,越南语使用罗马字表记幷不合适,舍弃了汉字和喃字,是文化上的损失”,幷主张在初中和高中进行义务汉字教育。2005年7月,当时的越南国家主席陈德良在访问中国时曾表示“我们认为拉丁文字有一定便利,但同时也越来越显示出不利的一面。十九世纪前的我们的文学,年轻一代越来越看不懂。……让越南年轻人学习认识汉字是一项非常重要的工作”。2010年胡志明市国家大学的教授段黎江(Đoàn Lê Giang)也发表文章表明恢复汉喃教育的重要性,幷提出了参考日本、韩国的渐进式开展汉喃教育的提案。经济的发展以及汉喃政策的缓和,使得近年在新建或修缮传统建筑时也常见到新造的写有汉喃的对联、匾额、石碑、钟铭等。现在,也有不少越南人从国际竞争力方面考虑对汉喃教育持肯定的态度。他们认为,如果会读写汉字,不仅在中国大陆,在台湾、日本、韩国、新加坡等地也可以通过笔谈进行交流和沟通,而舍弃东亚共同文字的汉字是对国际竞争力的削弱。另外,由于实际生活中的越南语能力不足的问题的出现,2010年开始,岘港(Đà Nẵng、沱灢)等城市的初级中学开始实验性的实施汉喃教育。
동아시아 문화권 속에서, 과거 제도를 도입 '소중화'를 자처한 나라가 월남(越南, 베트남) 과조선 두 나라이다.
1882년 프랑스 군대가 하내(河內, 하노이)을 점령해 월남의 식민화에 착수하고나서, 프랑스인은 월남 지식인의 전통사상을 근절하기로 했습니다. 그리고 그 때문에, 우선, 당시의 월남 지배 계급을 제외한 대부분의 월남인이 문맹이었던 것을 기회로, 한남(漢喃, 한자와 월남 민족 글자인 쯔놈)는 일부러 어렵게 만들어 특권계급이 백성을 지배하기 위한 도구로 이용한 유물이라고 매도하면서, 누구나 쉽게 깨칠 수 있는 백성의 글자를 써야 한다고 이간·선동하여 한남폐기 ·로마자전용에 나서서 이를 성공시켰던 것이다. 이 운동에 월남 좌파도 동조하고, 그것이 프랑스 식민통치자의 월남어 로마자화 성공에 큰 조력이 되었습니다.
서기 939년 오권(吳權)이 월남 독립 왕조를 수립했습니다만 그 이후에 나타난 정권이 맹목적으로 중국의 문화를 배척한 일은 없었습니다. 특히 11세기 초 월남 문화를 크게 발전시켰다는 이조(李朝)에 이르러서는 많은 중국 문화를 도입했습니다. 과거(科擧)제도뿐만 아니라 각종 중국 법제도도 도입하고 고대 중국형의 국가형태를 세웠습니다. 월남은 지금도 동아시아식 관혼상제(冠婚喪祭)의 전통이 남아있는 동아시아 문화권의 나라입니다.
20세기 중엽 이전의 월남의 문서는 주로 2종류의 언어로 씌어져 있습니다. 하나는, '한문'이라고 하는 고대 중국에서 전래한 완전한 문자 언어로, 사람들의 일상 회화로 이용하는 말과는 다른 고전문어(文語)였습니다. 또 하나는, 한자와 민족글자인 쯔놈를 섞어서 표기하고, 일상에서 사용하는 구어에 가깝게 표기하는 '한남문(漢喃文)'이라고 하는 월남어 표기 체계입니다. 역사상, 호조(胡朝)와 서산조(西山朝)를 제외한 각 시대의 지배층과 일부의 지식계층이 대부분 한문을 공식적으로 사용했던 반면, 한남문은 일반 민중과 일부의 지식계층이 주로 사용했습니다. 이러한 역사를 가진 월남어는, 단어의 60% 이상이 ‘한월음(漢越音)’라고 하는 월남 한자음으로 발음되는 한자어입니다. 이 한월음은 앙리 마스페로라고 하는 프랑스인 중국 학자에 의하면 10세기경 당나라 장안(長安) 방언에 근거한 한자음이라고 한다.
현재의 쯔꾸옥응으라고 하는월남어 로마자표기는, 17세기의 프랑스인선교사 알렉상드르 드 로드가(Alexander de Rhodes) 편찬한 <월남어 ·포르투갈어 ·라틴어사전>의 표기법에 기초한 것으로서, 월남이 프랑스의 지배하에 있던 1885년에 ‘정서법(正書法)’이란 다소 위선적이고, 희화적(戱畵的)인 명칭으로 채택을 강요당한 것입니다. 다른 나라와는 달리, 월남어의 로마자화는, 큰 반발을 초래한 일 없이 추진되어 갔습니다. 그 이유는, 식민지정부, 독립 운동 세력 그리고 이후의 공산당 이 삼자(三者)의 이해관계가 일치했기 때문이었습니다. 식민지정부는 통치의 효율성을 높이는 것, 독립 운동 세력은 ‘문맹퇴치’(국제연합 개발계획의 2009년의 보고와 중화 민국[대만] 내정부의 2007년의 자료에 의하면, 월남[2009년]의 식자율은 90.3%이었습니다만, 한자를 사용하고 있는 일본[2009년] ·중국 대륙[2009년] ·대만[2007년]의 각각의 식자율은, 99.0% ·93.3% ·97.6%므로, 로마자를 사용하고 있는 월남보다 높았습니다. 식자율을 높이는 가장 근본적인 방법은 교육강화입니다. 종래의 문자의 희생으로 식자율을 높이는 것을 헤아리게 하는 것은, 다소 목전의 공리를 추구하는데도 갑작스러운 것으로 보이고, 자주 거래하지 않습니다.) 또 중국과의 차이를 강조하는 것, 공산당은 새로운 공산주의 문화를 수립하기 위해서 종전의 문화를 제거한다고 말하는 각각의 목적에서, 한남폐지 ·로마자화는 수용되어, 실시되어 갔습니다.
새로운 표음 문자는, 비교적 용이하게 발음을 글로 표현할 수 있습니다만, 한남이라고 하는 표어 문자와 같이 , 보다높은 문화적인 요구를 충족시킬 수 없습니다. 월남어는 단어의 60%정도가 ‘한월어’라고 한자어로 구성되어 있었다. 이것을 하루아침에 로마자로 바꾸다보니 기대했던 것만큼 지식 수준이 올라가지 않았고 면학 의욕도 떨어지게 됐다. 그 결과 광범위한 지식 부재 현상이 발생하기 시작했다. 사회 전분야에서 한자가 퇴출되면서 결정적인 타격을 받은 것은 고등교육이었다. 한자를 몰아내기에만 바빴지 고급 학문을 위한 교재를 새로 만들 방법론에 대한 고뇌가 부족했고 시간적 여유도 없었기 때문이다. 그리고 문맹률이 높았던 서민 계급은 자국의 전통 문화도 잘 이해하지 못았는데, 전통문화의 중요한 전달수단인 한남이 철저하게 폐지되어 버렸습니다. 사람들은 자신의 이름의 의미마저 모르고, 가족의 족보를 읽을 수 없고, 자국의 역사문헌은 외국문헌이다라고 간주하고 있었습니다. 결국, 근대문화는 전통문화로부터 분리되어, 근대 월남은 그 역사로부터괴리되어 갔습니다. 그 기회로 타서 하류층에 공산주의 사상이 침투하면서 복잡한 전쟁으로 비화된 것이다.
1945년이전의 월남에서는, 프랑스 식민지정부가 한자 시험이 폐지하였다고 해도, 주에 평균 1에서 2회정도의한자에 관한 과목을 설치했던 학교는 적지 않았습니다. 수업의 횟수는 적었지만, 사람들에게 한자를 이해시켜, 월남어의 오용을 줄이기에는 충분해서, 문자가 전하는 전통정신으로 사람의 성격을 형성할 수도 있었습니다. 남부(구 월남[월남] 공화국)에는, 1975년까지 중등교육에 한문(현대중국어가 아니다)과가 존속하고 있어서, 뛰어난 교재를 사용하고 있었습니다. 필수과목인 영어와 프랑스어외에도, 한문과목이 주에 1시간 실시되고 있었습니다.
1975년 월남이 남북통일된 후, 월남에서의 한남 및 그것에 관한 교육은 대부분 사라져, 소수의 고령자와 역사 ·고대 문학 등의 연구에 종사하는 전문가뿐만 아니라 한남에 대한 이해가없는 상태이다. 북한과 동일하게, 1960년대 후반의 월남(월남) 민주공화국에서는, 한월어를 고유어(준월어[純越語])로 바꿔 말하는 운동이 추진되었습니다. 일부의 한월어는 무리하게에 고유어로 바꿔 말했습니다. 예를 들면, ‘phi cơ(飛機)’이라고 한월어는 ‘may bay(𣛠𩙻)’라고 하는 고유어로에 바꿀 수 있으며, ‘tiềm thuỷ tĩnh(潛水艇)’이라고 한월어는 ‘tàu ngầm(艚沈)’라고 하는 고유어로 바꿀 수 있습니다. 한남을 폐지하고, 게다가 한월어 사용을 억제했기 때문에, 지금의 월남어의 오용은 심각해지고 있습니다. ‘yếu điểm(要點)’을 ‘điểm yếu(點夭)’(‘약점’의 의미)에 사용해 틀리고, ‘cứu canh(究竟)’을 ‘cứu giúp(救𠢞)’(‘구조’의 의미)에 사용해 틀립니다. 일부의 작가라도 ‘khiếm nha(欠雅)’을 ‘trang nha(莊雅)’에 오용하고 있습니다. 또, 많은 인문계학생은, 단지 천박한 어휘의 지식밖에 가지지 않고, học phong(學風), môn phong(門風), đồng song(同窗), đồng mon(同門)등과 같은 학교에 관련되는 가장 기본적인 어휘마저도 모르고 있겠습니다.
근년, 월남의 경제와 문화의 발전으로, 일부의 민중의 전통문화에 대한 관심이 서서히 늘어나고, 한남교육을 회복시켜야 하다고 하는 주장이 나오고 있습니다. 호찌민시 국립대학의 언어학의 고춘호(高春灝, Cao Xuân Hạo)교수는, ‘언어학적으로는 월남어의 로마자표기는 부적합하고, 한자와 쯔놈을 버린 것은, 문화적 손실이다’라고 말해, 중학교 ·고등학교에서의 한자교육의 의무화를 주장하고 있다. 2005년7월에, 당시의 월남 국가주석인 진덕량(陳德良, Trần Đức Lương, 쩐득르엉)씨는 방중했을 때, ‘라틴 문자는 일정한 편리성이 있다고 믿고 있습니다만, 디 메리트도 조금씩 조금씩 나타나고 있습니다. 19세기 이전 우리나라의 문학을 젊은 세대는 점점 읽을 수 없게되어 있습니다. 2010년에, 호치민 시국가 대학의 단려강(段黎江, Đoàn Lê Giang)교수는 한남교육을 회복의중요성에 대해서 문장을 발표하고, 한남교육을 일본 ·한국에 참고 해서 점차 나아가는 것을 제안했습니다. 경제성장과 한남에 대한 정책적 연결이 약해진 것부터, 최근에는 전통건축등의 신축 ·보수를 즈음하여 한남을 채용한 대련이나 편액 ·석비 ·종명을 새롭게 만드는 곳도 나오고 있습니다. 월남인중에서 국제 경쟁력 측면에서 한남 교육을 긍정적으로 보는 입장도 적지 않습니다. 한자를 읽고 쓸 수 있으면, 중국대륙과는 물론, 대만 ·일본 ·한국 ·싱가폴등에서 필담에 의한 의사소통이 가능해지기 때문에, 동아시아에서의 공통 문자인 한자를 버리는 것은 국제 경쟁력을 약화시킨다고 하는 주장이다. 또, 실제로 월남어능력의 저하의 문제가 부상해 왔으므로, 2009 년부터 다낭(Đà Nẵng, 沱灢)시 등 일부 도시의 중학교에 실험적으로 한남교육의 실시를 시작했습니다.
Trong Vòng văn hóa Đông Á, có hai quốc gia du nhập chế độ Khoa cử và tự cho là "Tiểu Trung Hoa" là Việt Nam và Triều Tiên.
Năm 1882, sau khi quân đội Pháp đóng chiếm Hà Nội, bắt đầu cai trị Việt Nam bằng chế độ thực dân, người Pháp đã cố diệt tận gốc các tư tưởng truyền thống của các phần tử trí thức Việt Nam. Ngoại trừ giai cấp thống trị thì đại đa số dân thường đều mù chữ. Thực dân Pháp đã lợi dùng cơ hội này phức tạp hóa chữ Hán trong ấn tượng của người dân. Họ tuyên truyền chữ Hán là một di vật mà giai cấp đặc quyền dùng để thống trị người dân, kích động và ly gián thái độ của dân chúng đối với chữ Hán, ép buộc người Việt sử dụng những chữ mà người dân dễ học. Như vậy, phong trào loại bỏ chữ Hán, chuyển sang sử dụng chữ La Tinh đã được triển khai thành công. Phong trào này cũng được sự ủng hộ của phái tả Việt Nam, lực lượng đó đã trở thành một sức mạnh thúc đẩy La tinh hóa tiếng Việt cho thực dân Pháp.
Sau khi Ngô Quyền lập nên vương triều Việt Nam độc lập vào năm 939 sau Công nguyên, các chính quyền của những vương triều trước vẫn không hề bài xích văn hóa Trung Quốc một cách mù quáng. Đặc biệt là vào đầu thế kỷ 11, khi văn hoá Việt Nam phát triển phồn thịnh ở thời nhà Lý, Việt Nam đã du nhập vào một lượng lớn văn hóa Trung Quốc. Ngoài chế độ khoa cử, Việt Nam còn tiếp thu chế độ luật pháp của Trung Quốc và xây dựng nên một quốc gia mang hình thái quốc gia Trung Quốc cổ đại. Giờ đây Việt Nam là một nước trong khu vực văn hóa Đông Á còn lưu giữ nhiều truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa Đông Á như Quan Hôn Tang Tế (冠婚喪祭).
Văn bản viết của Việt Nam trước giữa thế kỷ 20 được viết bằng hai loại ngôn ngữ: Một là văn viết của Trung Quốc cổ đại được gọi là "Hán văn", nó hoàn toàn là ngôn ngữ viết, khác với ngôn ngữ nói trong cuộc sống hàng ngày; Loại thứ hai là dạng sử dụng hỗn hợp của chữ Hán và chữ Nôm của dân tộc Việt gọi là "văn Hán-Nôm", đó là hệ thống văn viết tiếng Việt để ghi chép lại tiếng nói trong cuộc sống hàng ngày. Trong lịch sử, ngoại trừ thời nhà Hồ và nhà Tây Sơn, các giai cấp thống trị và một bộ phận của tầng lớp trí thức sử dụng Hán văn làm văn viết trong các tình huống trang trọng, trong khi dân thường và giới trí thức khác thường sử dụng văn Hán-Nôm. Với lịch sử như vậy, tiếng Việt có hơn 60% từ vựng là từ gốc Hán (từ Hán-Việt) mà dựa trên phát âm của chữ Hán Việt Nam gọi là "âm Hán-Việt". Theo nhà hán học Pháp Henri Maspero, âm Hán-Việt là âm chữ Hán dựa trên tiếng địa phương của Trường An thời nhà Đường vào khoảng thế kỷ 9.
Giáo sĩ A-Lịch-Sơn Đắc-Lộ (Alexander Rhodes) ở thế kỷ 17 đã biên soạn văn tự phiên âm La tinh của Việt Nam trong cuốn “Từ điển Tiếng Việt - Tiếng La Tinh - Tiếng Bồ Đào Nha”. Năm 1885, thực dân Pháp buộc phải lây lan chữ phiên âm La tinh dưới danh nghĩa hơi đạo đức giả và biếm họa của "phép chính tả". Điểm khác biệt với các nước khác ở chỗ, việc này không vấp phải làn sóng phản đối mạnh mẽ của người Việt Nam. Nguyên nhân chính là, lợi và hại của chính quyền thực dân, lực lượng phong trào độc lập và Đảng Cộng sản sau này có quan hệ mật thiết với nhau. Chính phủ thực dân muốn tăng cường sự thống trị đối với thuộc địa nên đã thực thi chính sách trên; lực lượng phong trào độc lập muốn “xoá nạn mù chữ” (Theo tài liệu báo cáo của Liên Hợp Quốc năm 2009 và Trung Hoa Dân Quốc năm 2007, Việt Nam năm 2009 có tỷ lệ biết chữ đạt 90,3%; trong khi đó tỷ lệ ở những nơi dùng chữ Hán như Nhật Bản [năm 2009], Trung Quốc đại lục [năm 2009] và Đài Loan [năm 2007] lần lượt là 99,0%, 93,3%, 97,6%, tỷ lệ biết chữ cả ba nước cả đều cao hơn Việt Nam. Như vậy, đầu tư cho giáo dục chính là chìa khoá xoá nạn mù chữ, loại bỏ văn tự cũ nhằm xoá nạn mù chữ là việc làm không có tầm nhìn xa, lợi bất cập hại.), đồng thời nhấn mạnh sự khác biệt về văn hoá so với Trung Quốc; Đảng Cộng sản đã dựng nên một nền văn hoá mới đậm chất Cộng sản nhằm xoá bỏ văn hoá cũ. Xuất phát từ nhiều các mục đích chính trị tự mình, ba thế lực này chấp nhận và cổ vũ chủ trương huỷ bỏ chữ Hán-Nôm, phát triển chữ La Tinh.
新的表音文字雖然能比較方便地記錄語音,却無法像意音文字的漢喃那樣滿足人們更高的文化需求。越南語中有60%的單詞是由被稱爲「漢越詞」的漢源詞彙構成,它們在一夜間被換成拉丁拼音文字後,非但沒有如想像的那樣提升民衆的知識水平,反而降低了人們的學習熱情。最後,導致大範圍的知識水平不足的情況的産生。漢字在諸多社會領域內被排除,其中高等教育受到的衝擊最爲嚴重。一味埋頭于排除漢字,而對高等教育教材的相應的新的方式方法的探討卻幷不充足,時間上也非常窘迫。對于文盲率較高的平民階層來說,在他們尚未理解本國傳統文化且對西方學說亦鮮有了解的時候,作爲傳統文化重要載體的漢喃就被徹底廢除了。人們常常不知道自己名字的具體意義,讀不懂自己的家譜,甚至把本國的歷史文獻當作是外國的文獻。結果,現代文化從傳統文化中割離,現代的越南從其歷史中分開。而共産主義思想則乘機在社會中下階層中滲透,最終引起種種複雜的戰火。
Trước năm 1945 ở Việt Nam, sau khi thực dân Pháp bỏ các kỳ thi chữ Hán thì chữ Hán vẫn được giảng dạy trong nhà trường, mỗi tuần 1-2 tiết. Tuy số tiết học rất ít ỏi nhưng cũng đủ cho người học hiểu được chữ Hán, không dùng sai, viết sai tiếng Việt và để tinh thần truyền thống qua thứ chữ ấy góp phần tạo nên cốt cách con người. Ở miền Nam (Việt Nam Cộng hòa) trước năm 1975 từng tổ chức một chương trình dạy tiếng Hán cho học sinh từ trung học đệ nhất cấp với bộ sách giáo khoa khá tốt, Hán văn khóa bản, học 1 giờ mỗi tuần bên cạnh hai ngoại ngữ bắt buộc, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Sau khi nam bắc Việt Nam thống nhất vào năm 1975, ở Việt Nam chữ Hán và chữ Nôm dường như đã không còn, chỉ còn có những người già hay những người chuyên nghiên cứu về lịch sử hay văn học cổ mới có những sự hiểu biết nhất định về Hán Nôm. Điểm giống với Bắc Triểu Tiên là sau những năm 1960 nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đề xướng việc thay đổi những từ gốc Hán trong tiếng quốc ngữ, đã thay không ít những từ Hán-Việt thành từ thuần Việt, Ví dụ từ Hán-Việt “phi cơ (飛機)” bị đổi thành “máy bay (𣛠𩙻)”, “tiềm thủy tĩnh (潛水艇)” đổi thành “tàu ngầm (艚沈)” vân vân. Sự bãi bỏ chữ Hán cộng thêm việc hạn chế sử dụng từ Hán-Việt làm việc sử dụng sai những từ ngữ trong tiếng Việt hiện nay càng thêm nghiêm trọng. “yếu điểm (要點)” được dùng như “điểm yếu (點夭)”, “cứu cánh (究竟)” được dùng như “cứu giúp (救𠢞)”, thậm chí có nhà văn nọ còn dùng từ “khiếm nhã (欠雅)” như là “trang nhã (莊雅)”. Sinh viên ngay cả ngành khoa học xã hội và nhân văn mà vốn từ hết sức nghèo nàn, nhiều người trong số họ không có khả năng hiểu được những từ gắn với nhà trường như: “học phong (學風)”, “môn phong (門風)”, “đồng song (同窗)”, “đồng môn (同門)” vân vân.
Những năm gần đây, theo đà phát triển của nền kinh tế và văn hóa của Việt Nam, một số người đã dần quan tâm hơn về văn hòa truyền thống. Đã xuất hiện những lời kêu gọi về việc dạy lại Hán-Nôm. Giáo sư Cao Xuân Hạo của Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh đã cho biết “Đứng trên góc độ ngôn ngữ học, tiếng VIệt sử dụng chữ La Tinh là không phù hợp, bỏ đi chữ Hán và chữ Nôm là một sự tổn thất về văn hóa”, và chủ trương việc dạy chữ Hán tại cấp học trung học phổ thong và trung học cơ sở. Tháng 7 năm 2010, chủ tịch nước lúc đó là ông Trần Đức Lương trong chuyến viếng thăm Trung Quốc đã phát biểu “Chúng tôi cho rằng sử dụng chữ La Tinh có một sự tiện lợi nhất định, nhưng đã càng lúc càng thể hiện rõ hơn về sự bất tiện. Văn học vào những năm trước thế kỷ 19 những người trẻ tuổi hiện nay không hiểu.... Làm cho những thanh niên hiện nay học và hiểu chữ Hán là một việc rất quan trọng”. Năm 2010 giáo sư Đoàn Lê Giang của Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh cũng bày tỏ tầm quan trọng trong việc khôi phục lại việc dạy chữ Hán Nôm và cũng đưa ra những đề án dần tham khảo của Nhật Bản và Hàn Quốc trong việc dạy Hán-Nôm. Sự phát triển kinh tế và sự nới lỏng chính sách về Hán-Nôm, làm cho việc cải thiện và làm mới những truyền thống văn hóa thường thấy là viết câu đối, tấm biển, bia đá, chung minh bằng Hán-Nôm. Hiện nay, có không ít người Việt Nam nhìn vào góc độ cạnh tranh quốc tế mà có thái độ khẳng định với việc dạy Hán-Nôm. Họ cho rằng, nếu như biết đọc viết chữ Hán, không những có thể giao tiếp thông qua bút đàm tại Trung Quốc đại lục, mà còn ở Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, vân vân, và cung cấp cho chữ Hán của chữ viết cộng đồng Đông Á là sự suy yếu khả năng cạnh tranh quốc tế. Ngoài ra, do sự xuất hiện vấn đề về việc trong cuộc sống năng lực tiếng VIệt không tốt, bắt đầu từ năm 2010, tại Đà Nẵng và một số thành phố khác đã bắt đầu việc dạy thử chữ Hán từ cấp trung học cơ sở.
東アジア文化圏の中で、科挙制度を導入し「小中華」を自任した国が越南(ベトナム)と朝鮮両国であった。
1882年にフランス植民者の軍隊が河内(ハノイ)を占領し越南の植民化に着手してから、フランス人は越南の知識人の伝統思想を根絶しようとした。そしてそのために、まず、当時の越南支配階級を除いた大部分の越南人が文盲であったことを機に、漢喃(漢字と越南の民族文字であるチュノム)をわざわざ難しくさせた。そして、漢字は特権階級が庶民を支配するための道具として利用した遺物だと罵倒しながら、誰でも簡単に利用できる庶民の文字を書かなければなければならないと離間・扇動し、漢喃廃止・ローマ字専用運動を立ち上げ、これを成功させたのであった。この運動に越南左派も同調して、それがフランス植民者の越南語ローマ字化成功の大きな助力になった。
西暦939年に呉権が越南独立王朝を樹立したが、それ以降に現れた政権は、盲目的に中国の文化を排斥することはなかった。特に、11世紀始め越南文化を大きく発展させたといわれる李朝に至っては、多くの中国文化を導入した。科挙制度だけでなく各種中国法制度も導入し、古代中国型の国家形態をつくった。越南は、今でも東アジア式の冠婚葬祭の伝統が残っている東アジア文化圏の国である。
20世紀中葉前の越南の文書は主に二種類の言語で書かれている。一つは、「漢文」という古代中国から伝来した完全な書記言語で、人々の日常会話で用いる言葉とは異なる古典文語である。もう一つは、漢字と民族文字のチュノムを混じり表記し、日常に用いられる話し言葉に近い口語体をあらわす「漢喃文」という越南語表記体系である。歴史上、胡朝と西山朝を除いた各時代の支配層と一部の知識階層がほとんど漢文を公式的に使用していたことに対して、漢喃文は一般民衆と一部の知識階層がよく使っていた。このような歴史を持った越南語は、単語の60%以上が「漢越音」という越南漢字音と発音される漢語である。この漢越音は、アンリ・マスペロ(Henri Maspero)というフランス人中国学者によれば9世紀頃唐代長安方言に基づいた漢字音だということである。
現在のチュクオックグーという越南語ローマ字表記は、17世紀のフランス人宣教師アレクサンドル・ドゥ・ロード(Alexander de Rhodes)が編纂した『越南語・ポルトガル語・ラテン語辞書』の表記法を基礎に、越南がフランス支配下にあった1885年に「正書法」という多少偽善的、戯画的な名称の下に強要されて採択された。他の国とは異なり、越南語のローマ字化は、大きな反発を招くことなく推進されていった。その理由は、植民地政府、独立運動勢力また後の共産党の利害関係が一致したからであった。植民地政府は統治の効率性を高めること、独立運動勢力は「文盲退治」(国連開発計画の2009年の報告と中華民国[台湾]内政部の2007年の資料によると、越南[2009年]の識字率は90.3%であったが、漢字を使っている日本[2009年]・中国大陸[2009年]・台湾[2007年]のそれぞれの識字率は、99.0%・93.3%・97.6%と、ローマ字を使っている越南より高かった。識字率を高める最も根本的な方法は教育を強化することである。従来の文字の犠牲で識字率を高めることをはかってもらうのは、多少目前の功利を求めるのに有利なことに見えて、しばしば引き合わない。)また中国との違いを強調すること、共産党は新しい共産主義文化を打ち立てるために従前の文化を取り除くというそれぞれの目的で、漢喃廃止・ローマ字化は受容され、実施されていった。
新しい表音文字は、比較的容易に発音を書き表すことができるが、漢喃という表語文字のように、より高い文化的なニーズを満足させることができない。越南語は単語の60%以上が「漢越語」という漢語で構成されていた。これを一旦ローマ字に変えてみると、期待したほど知識水準が上がらなかった上、勉学意欲も逆に落ちるようになってしまった。その結果、広範囲において知識が不足する状態が発生し始めた。社会におけるほとんどの分野から漢字が排斥され、決定的な打撃を受けたのは高等教育であった。漢字を排斥することだけに没頭して、高等教育用の教材を新しく作る方法論に対する検討が不足だったし時間的余裕もなかったためであった。そして、文盲率の高かった庶民階級に対しては、自国の伝統文化さえよく理解していなかったのに、伝統文化の重要なキャリヤーである漢喃が徹底的に廃止されてしまった。人々は自分の名前の意味さえわからなかったし、家族の族譜を読めなかったし、自国の歴史文献は外国文献であるとみなされていた。結局、近代文化は伝統文化から切り離され、近代越南はその歴史から分離されていった。その機に乗じて下層階級に共産主義思想が浸透していき、それが基となって、複雑な戦争に飛び火していくことになった。
1945年以前の越南では、フランス植民者による漢字に関連する様々な科挙のような試験が廃止されていた。が、週に平均1回から2回ぐらいの漢字に関する科目を設置していた学校は少なくなかった。授業の回数は多くなかったが、人々に漢字を理解させ、越南語の誤用を避けさせるには十分であり、文字が伝える伝統精神を用いて人の性格を形成することも可能であった。また、南部(旧越南[ベトナム]共和国)には、1975年まで中等教育に漢文(現代中国語ではない)科が存続していて、優れた教材を使用していた。必修科目として英語とフランス語以外に、漢文科目があり、週に1時間実施されていた。
しかし1975年の越南南北統一後は、越南での漢喃またそれに関する教育はほとんど行われず、少数の高齢者と歴史・古代文学などの研究に従事している専門家しか漢喃に対する理解がない状態である。遡って、1960年代後半の越南(ベトナム)民主共和国では、北朝鮮と同様に漢越語を固有語(純越語)に言い換える運動が推進され、一部の漢越語は無理やりに固有語に言い換えられた。例えば、「phi cơ(飛機)」という漢越語は「máy bay(𣛠𩙻)」という固有語に、「tiềm thuỷ tĩnh(潛水艇)」という漢越語は「tàu ngầm(艚沈)」という固有語に言い換えられた。漢喃を廃止して、その上、漢越語の言い換えを推進したために、「yếu điểm(要點)」を「điểm yếu(點夭)」(「弱点」の意味)と使用したり、「cứu cánh(究竟)」を「cứu giúp(救𠢞)」(「救助」の意味)と使用するなど、現在の越南語の誤用は深刻なものになっている。一部の作家でも「khiếm nhã(欠雅)」を「trang nhã(莊雅)」などの誤用が見受けられる。また、多くの文系学生は、ただ浅薄な語彙の知識しか持たず、học phong(學風)、môn phong(門風)、đồng song(同窗)、đồng môn(同門)などのような学校に関連する最も基本的な語彙さえも知らない。
近年、越南の経済と文化の発展で、一部の民衆の伝統文化に対する関心が徐々に増えて、漢喃教育を回復させるべきという主張が出てきている。胡志明(ホーチミン)市国家大学の言語学の高春灝(Cao Xuân Hạo)教授は、「言語学的には越南語のローマ字表記は適切ではなく、漢字とチュノムを捨てたことは、文化的損失だ」と述べ、中学校・高等学校での漢字教育の義務付けを主張している。2005年7月に、当時の越南国家主席である陳徳良(Trần Đức Lương, チャン・ドゥック・ルオン)氏は訪中したとき、「ラテン文字は一定の便利さがあると信じているが、ディメリットもだんだん現れている。19世紀前の我が国の文学を若い世代はますます読めなくなっている。……越南の若年層に漢字を勉強させることは、非常に重要な課題である」と語った。2010年に、胡志明(ホーチミン)市国家大学の段黎江(Đoàn Lê Giang)教授は漢喃教育を回復する重要性について文章を発表し、漢喃教育を日本・韓国を参考して徐々に進めることを提案した。経済成長と漢喃に対する政策的締め付けが弱まったことから、近年は伝統建築などの修築・新築にあたって漢喃を用いた対聯や扁額・石碑・鐘銘を新造するところも出ている。越南人の中では国際競争力の面から漢喃教育を肯定的にとらえる意見もある。漢字が読み書きできれば、中国大陸とはもちろん、台湾・日本・韓国・シンガポールなどで筆談による意思疎通が可能であり、東アジアでの共通文字である漢字を捨てることは国際競争力を弱めるという主張である。また、実際に越南語能力の低下の問題が浮上してきたので、2010年からダナン(Đà Nẵng、沱灢)市など一部の都市における中学校に実験的に漢喃教育の実施をはじめた。